là gió thổi là rung động
Phim điện ảnh đương nhiên là rất đẹp, rất lãng mạn, hóa ra cảm giác rung động của tất cả các chàng trai cô gái trên thế giới này đều đẹp và lãng mạn như vậy, đẹp đến nỗi khiến người ta thương cảm khôn nguôi.
Người đăng: Tên Điên. Chương 58 : Siêu tân tinh va chạm. Có gió thổi qua, trở nên mãnh liệt, gào thét rung động, thổi trúng người sợi tóc chéo áo tung bay, hai mắt không tự chủ nheo lại. Sắp tới mùa đông, thổi qua gió mang theo một cổ thấu xương lãnh ý, để cho chứa
Tuy là tu vi đã tới Huyền Vũ cảnh đỉnh cao, nhưng chém giết Thiên Vũ bậc cao, cũng tuyệt đối là hành động vĩ đại, rung động lòng người. Tuy nhiên đó cũng vì vừa rồi Long tướng sơ suất, coi thường hắn, mới cho hắn có thời cơ lợi dụng.
Cơn gió mùa hạ năm ấy mang theo kí ức đẹp đẽ nhất của chúng ta, chỉ đáng tiếc là chúng ta đã không thể cùng nhau chờ cơn gió ấy thổi qua một lần nữa. [Cơn gió mùa hạ - Trương Tinh Đặc cover] #t ruongtinhdac # z hangxingte # 张 星特 # c ongiomuaha # 夏 天的风
Nếu như tủ lạnh Sharp bạn đang sử dụng gặp tình trạng kêu to hoặc thậm chí là rung khi hoạt động một số lúc thì những thông tin dưới đây sẽ có ích cho bạn. Bán hàng cùng Websosanh. Hotline: 096.789.5454. Dùng cây hoặc tô vít lách vào khe thổi gió trong ngăn kéo tủ ra
Tình cảm của chúng ta là thứ mà em muốn gìn giữ nhất, cho đến tận 10 năm, 20 năm, hoặc 100 triệu năm ánh sáng sau này, em vẫn mong là chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau, và em cũng sẽ chẳng bao giờ quên anh đâu, cảm ơn sự dịu dàng của anh, cảm ơn cả sự quan tâm, tình yêu
norenari1981. Chương 3 Bị giục về nhà Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, bất kể là cảnh xe cộ qua lại đông đúc hay người đi đường tấp nập thì mỗi con đường đều có sự náo nhiệt riêng của nó. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào huyên náo bên ngoài, trong nhà của Kỷ Lâm Phong lại là một mảnh yên tĩnh. Nếu như không phải ở nơi nào đó thỉnh thoảng có tiếng nước truyền đến, thì có khi đã cho rằng trong nhà chỉ có đèn mà không người rồi. Chợt một tiếng chuông chầm chậm vang lên, quanh quẩn trong không khí, chạm vào bốn bức tường, xuyên qua mặt nước trong vắt rồi tiến vào bể bơi. “Ào” một tiếng, trong bể bơi xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Anh bơi rất nhanh, tay chân dài mạnh mẽ đầy sức sống. Chỉ chốc lát sau, bên thành hồ bơi lộ ra nửa thân trên trần trụi, còn dưới chiếc quần bơi là cặp chân dài rắn chắc. Anh bước nhanh lên bờ, cả người ướt sũng nước. Bọt nước theo khe rãnh cơ ngực chảy xuống cơ bụng, rồi lại dọc theo đường cong cơ bắp tiến vào quần bơi. Kỷ Lâm Phong dùng khăn lông lau tay rồi cầm lấy di động ấn nút nghe. “Mẹ, có chuyện gì à?” Mẹ Kỷ vừa nghe giọng điệu lạnh nhạt của con trai thì lập tức biến sắc “Sao nào, nhất định phải có việc mới có thể gọi cho anh hả? Giờ anh càng ngày càng bận rồi nên đâu còn kiên nhẫn với bà già này nữa.” “Mẹ à, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” Kỷ Lâm Phong cào cào mái tóc ướt rượt, bất đắc dĩ nói “Có bao giờ con không nhận điện thoại của mẹ không?” “Nhận thì nhận đó, nhưng mà thái độ có vấn đề.” “Được được được, con sai rồi.” Mẹ Kỷ nhớ tới mục đích cuộc gọi bèn thử thăm dò “Con trai, hôm nay con có bận không?” “Không bận lắm. Hôm nay tan tầm sớm hơn một chút.” Lượng công việc hôm nay hiếm khi ít hơn mọi ngày nên anh mới có thời gian bơi hơn một tiếng đồng hồ. Thần kinh mệt mỏi nhiều ngày giờ đã thư giãn hơn không ít. “Vậy ngày mai thì sao?” Mẹ Kỷ hỏi một cách tượng trưng rồi lại tiếp tục với một giọng điệu không cho phép cãi lại “Nếu không bận thì mai tối về nhà ăn cơm đi.” Kỷ Lâm Phong lập tức hiểu ra đây là đang ra lệnh “mặc kệ mai có bận hay không cũng phải về nhà ăn cơm”. “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần phải lừa con về đâu.” Mẹ Kỷ vừa nghe đã nổi giận “Lừa về là sao?! Tôi muốn con tôi về nhà ăn cơm cũng gọi là lừa’ hả?! Đã bao lâu anh không về nhà rồi, bây giờ tôi kêu anh về ăn một bữa cơm cũng không được à?” Kỷ Lâm Phong không hề sợ lửa giận của mẹ Kỷ “Mẹ, mẹ biết con có ý gì mà. Về nhà ăn cơm thì con không có ý kiến, miễn đừng đi ra ngoài ăn là được.” Sở dĩ Kỷ Lâm Phong nói vậy là bởi cuối năm ngoái mẹ Kỷ lừa anh đến nhà hàng ăn một bữa cơm, bà gọi đó là “bữa liên hoan gia đình.” Nhưng anh đâu có ngờ được đó lại là một buổi xem mắt. Sau đó vì không thành nên mẹ Kỷ cứ lải nhải rồi hối anh mau tìm bạn gái. Điều này khiến Kỷ Lâm Phong rất bực bội, nên vừa qua Tết Âm lịch lập tức dọn ra ngoài ở. Mẹ Kỷ nghe hiểu lời con trai, nhớ tới hành vi trước đây của mình thì không khỏi lúng túng “Được rồi, lần này đích thân mẹ vào bếp, con yên tâm đi.” Kỷ Lâm Phong thấy cảm xúc của bà đã thay đổi bèn thuận miệng tiếp lời “Con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu thôi. Bên ngoài làm sao so với tay nghề của mẹ được.” “Tất nhiên rồi, tay nghề của mẹ đâu phải để trưng.” Mẹ Kỷ cao giọng gọi, “Ông Kỷ ơi, mai mua thêm thức ăn nhé… Con trai, mai nhớ để bụng đói về nhé, tối sẽ nấu cho con ăn no nê luôn.” Ba Kỷ ở bên cạnh cảm thán địa vị của bản thân trong gia đình Từ khi con trai dọn ra ngoài sống, ông không còn được ăn cơm do vợ nấu nữa, giờ cũng phải nhờ con trai mới được ăn một bữa… Cúp điện thoại, Kỷ Lâm Phong mong ngày mai tốt nhất chỉ là một bữa cơm thuần túy thôi chứ đừng có bị hối tìm đối tượng kết hôn nữa. Chương 4 =>
Edit An TĩnhMùa đông ở thành phố S còn dài hơn cả những ngày thu dài, mùa đông gần nhất mạnh mẽ chiếm lấy địa bàn của mùa thu không để lại nửa con đường sống, gió bắc rét lạnh cứ hung hăng càn quét khắp thành phố như lúc tuyết rơi nhẹ, thành phố S tuy lạnh lẽo, nhưng trận tuyết đầu tiên vẫn chưa đổ Kỷ gia và Sở gia chọn ngày để hẹn gặp mặt xong, Kỷ gia cũng chính thức nói đến chuyện hôn sự của Kỷ Lâm Phong và Sở ấy Sở Hòa ngồi ở giữa còn có hơi mông lung, ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Lâm Phong. Người nọ nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ, dáng vẻ như thể mọi thứ đều tốt đẹp theo đúng ý tôi, Sở Hòa ý thức được tất cả mọi thứ đều chính là kế hoạch do một tay anh ngấm ngầm sắp đặt lên ở sau lưng, không thể nghi ngờ gì đại boss lớn phía sau hậu trường đó!Thế mà cũng không thèm thương lượng với cô!Hai người quen biết khoảng nửa năm, thời gian lại cũng không lâu lắm, bây giờ đã nói đến chuyện cưới gả rồi, Sở Hòa nghĩ thế nào vẫn cảm thấy có hơi nhanh dù, hình như….. Đúng là trong lòng cô đã cam tâm tình nguyện ba mình lại nhả ra nhanh như vậy sao? Khó tin ghê, vậy mà trước đó còn chê bai rồi chán ghét Kỷ Lâm Phong cơ Hòa không hề biết, sau khi Kỷ Lâm Phong gặp ba mẹ cô xong thì lập tức tính toán đến chuyện kết hôn rồi. Ban đầu lúc ba Sở và mẹ Sở nói chuyện riêng với anh, anh đã thẳng thắng nói ra. Mặc dù mẹ Sở rất hài lòng về Kỷ Lâm Phong, nhưng lại cảm thấy có thể anh đã quá kích động. Còn ba Sở đương nhiên là nhướng mày không đồng ý rồi —- cười nhạo, tên nhóc này vừa mới gặp người lớn, vẫn chưa thông qua cửa ải này của ông đâu, lập tức dõng dạc nói rằng muốn cưới con gái bảo bối của ông á, ai cho anh sự can đảm đó?Sở gia chỉ có một đứa con gái là Sở Hòa, tất cả tình yêu thương và sự cưng chiều của ba mẹ đều dành cho cô, cả sự giáo dục tốt đẹp của họ cũng không thiếu sót chút nào. Tính cách của Sở Hòa ấy mà, nghịch ngợm nhưng lại rất hiểu chuyện, ba Sở và mẹ Sở cũng rất yên tâm về cô, sẽ không quản lí quá nhiều, vì vậy Sở Hòa năm mười mấy tuổi đã thuộc về trạng thái nuôi thả. Trái lại thì điều này cũng phù hợp với tính cách độc lập, thích tự do của cô, Sở Hòa rất thoải mái, không có gì giấu giếm với ba mẹ cả, sống chung với hai người họ như là bạn bè vậy, thường xuyên tán gẫu, cũng rất hay tâm sự nhiều chuyện. Lúc học đại học cho đến sau khi có công việc, ba Sở chưa từng thúc giục Sở Hòa có bạn trai, bây giờ đột nhiên có một thằng nhóc thối tha nào đó nói muốn kết hôn với con gái bảo bối của ông, trong lòng ông vô cùng hỗn loạn, mặc dù Kỷ Lâm Phong là một người rất ưu tú xuất sắc, nhưng ông vẫn không kiềm được mà thấy chướng mắt với Sở thân là người cha già nên đã chuẩn bị khí thế sẵn sàng, tuy lúc đó Kỷ Lâm Phong có hơi thấp thỏm, nhưng tâm ý kiên định cố chấp. Lần gặp mặt này anh đã có sự chuẩn bị, đối mặt với từng câu hỏi gây khó dễ do ba Sở đưa ra, anh đã vận dùng toàn bộ bản lĩnh của mình để đối đáp, cũng biết chỉ nói suông bằng miệng thì không hề đáng tin cậy cũng sẽ không thuyết phục được người khác nhất, anh không muốn dùng lời nói để ba hoa chích chòe, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ thành ý và quyết tâm xin cưới của Kỷ Lâm Phong quay lại xe và cầm theo một xấp giấy thỏa thuận chuyển nhượng tài sản, bày ra trước mặt ba vợ và mẹ vợ tương lai, mẹ Sở vô cùng sững sốt, ba Sở cũng nhất thời nghẹn Lâm Phong đã lấy ra hành động thực tế để biểu hiện, ba Sở cũng không còn lí do gì để tiếp tục chủ đề này nữa. Mặc dù Sở gia không phải là gia đình nhà giàu một ngày kiếm hơn trăm triệu gì, nhưng cũng là một gia đình có của cải sung túc. Căn hộ kia của Sở Hòa, nếu chỉ dựa vào khoản tiền dành dụm tiết kiệm của cô thì có thể không mua nổi, đương nhiên cũng có một phần do ba mẹ bỏ ra. Bao nhiên tiền tài cũng không thể quan trọng bằng con gái mình, bọn họ không hề quan tâm đến những tài sản bất động sản gì gì đó, mà là thái độ Kỷ Lâm Phong đối với con gái mình. Ngoài miệng nói ra các loại thề thốt và cam kết một lòng không đổi thay, cũng không cần phí sức gì, nói ra là được. Huống chi lúc này chỉ là đảm bảo tình cảm chân thành của mình, khó mà đảm bảo được con người sẽ không thay đổi. Ba Sở chỉ có một cô con gái thôi, nuôi lớn cô không chút bận tâm gì, đương nhiên ông sẽ không lơ là chuyện hôn nhân đại sự này. Ông phải tận mắt nhìn thấy thành ý chân thành mà đối phương đã bỏ ra, thì mới có thể yên tâm giao phó con gái mình cho đối đó, Kỷ Lâm Phong xem như đã vượt qua cửa ải này của ba Sở. Nhưng khi anh nói đến kết hôn, ba Sở vẫn chưa đồng ý. Kỷ Lâm Phong cũng chơi một số kỹ năng đàm phán thương mại của mình và đưa ra yêu cầu cao hơn, ngay cả khi ba Sở không đồng ý, dự định của anh đối với Sở Hòa vẫn rõ ràng không thay đổi, nhưng nếu nhượng bộ đôi chút, càng có thể lấy được hảo cảm. Mặc dù yêu cầu cao này là một ý tưởng thiết thực trong lòng Kỷ Lâm chưa đến mức kết hôn, vậy thì chắc chắn đang trên đường đi đến kết hôn, anh mở ra đường núi, còn dư lại đỉnh núi, cứ để ba mẹ anh tiến công chiếm đóng thế có một bữa tiệc gặp mặt gia đình như thế hai nhà vui vẻ hòa thuận, nói đến đề tài con gái thì đương nhiên thao thao bất tuyệt rồi. Anh tới tôi đi, nói bằng tình cảm, hiểu bằng lí trí, song phương trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng quyết định thời gian kết hôn —- tiết tháng ba mùa xuân năm gian cụ thể thì còn phải bàn bạc thêm nữa, nhưng các công việc cho kết hôn đã bắt đầu lục tục chuẩn sống ngày ngày trôi qua, thời tiết ngày càng giá rét. Sắc trời sáng sớm mờ mịt, mặt trời ngủ nướng tựa như đến khuya mới chịu treo lên bầu trời, Sở Hòa cũng ăn vạ nằm trên giường hồi lâu không dậy, cho dù có tỉnh dậy rồi thì vẫn nằm trong ổ chăn chơi điện thoại. Cô giống hệt như một động vật nhỏ đi ngủ đông vậy, không ra khỏi cửa nổi hai bước, cả người lười biếng, không có tinh thần, ngay cả vẽ tranh cũng không hăng hái ải cuối năm ập tới, công việc trong công ty rất nhiều, Kỷ Lâm Phong bận rộn mấy ngày liền không thể phân thân. Chờ đến lúc anh được nghỉ phép, hai người đã không ở chung với nhau mấy ngày rồi. Sở Hòa phải về nhà để ăn Tết cùng ba mẹ, đương nhiên Kỷ Lâm Phong cũng giống tối, bầu trời đột nhiên có lấm tấm những bông tuyết tung bay theo chiều gió —- thành phố S nghênh đón trận tuyết đầu tiên vào dịp cuối Kỷ Lâm Phong rảnh rỗi, khi Sở Hòa gọi điện thoại cho anh xong, lập tức khoác áo gió dài lông nhung màu trắng của mình và đi xuống lầu, đi đến tòa nhà số bông tuyết nhỏ rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên mái tóc đen và quần áo của cô, hình dáng màu trắng biến mất trong chớp mắt, chỉ để lại những hạt nước đọng nhỏ. Dọc theo đường đi là cỏ và cây bốn mùa xanh tốt quanh năm, những tán lá xanh thẫm, lay động phấp phới, dường như hoàn toàn không bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng chút nào cả, chỉ có mấy cây tử vi trơ trụi đứng trong gió rét, những người không quen thì cũng không hề nhận ra dáng vẻ chân chính này của chốc lát sau, Sở Hòa vào đèn trước mắt sáng ngời, trên bàn ăn là ba đến năm món ăn màu sắc tươi ngon, được sắp xếp gọn Lâm Phong ngồi bên cạnh bàn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, đứng lên đi đến gần Sở Hòa.“Có lạnh không em?”Sở Hòa gật đầu một cái, Kỷ Lâm Phong nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của Sở Hòa, nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau.“Những món này đều do anh nấu đấy ạ?”“Nếu không thì sao?” Kỷ Lâm Phong mỉm cười, dắt cô đi đến ngồi xuống cùng mình, dùng đũa gắp cho cô một con tôm, “Nếm thử xem?”Sở Hòa nhai nhai, gật đầu nói “Cũng được, có tiến bộ.”“Vậy thì ăn nhiều chút.”Kỷ Lâm Phong gắp thức ăn vào bát của Sở Hòa, không mấy cái thì cơm trắng đã bị thức ăn phủ đầy bên trên. Sở Hòa ngẩng đầu nhìn anh một cái, nghĩ thầm tối nay Kỷ Lâm Phong có hơi khác bình cuộc là không giống ở chỗ nào nhỉ?Sở Hòa vừa ăn vừa suy nghĩ, Kỷ Lâm Phong cũng không lên tiếng. Trong lúc nhất thời, phòng ăn vô cùng yên cơm xong và nghỉ ngơi một lúc, Sở Hòa đứng dậy, vẫn chưa nhấc bước, cổ tay đã bị Kỷ Lâm phong kéo lại.“Đi đâu vậy?”Sở Hòa cảm thấy rất kì lạ “Không có, em chỉ muốn đi rửa tay thôi.” Sao anh lại đột nhiên khẩn trương như vậy?“Em đi rửa bát đi.”“Không phải có máy rửa bát đó sao?”“Em đi làm trước đi.” Kỷ Lâm Phong bóp bóp tay cô, nói “Bây giờ anh có một tin nhắn điện tử phải gửi đi ngay.”“Được rồi.” Sở Hòa cũng không phải chưa từng rửa bát, cảm giác được hôm nay Kỷ Lâm Phong rất kì lạ, mặc dù sắc mặt anh vẫn như thường, nhưng chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy hình như anh có tâm sự gì thời gian rửa bát, Sở Hòa thuận tiện lau chùi bàn bếp. Đến lúc cô đi ra từ phòng bếp, phát hiện trong phạm vi tầm mắt mình chỉ là một mảnh u tối. Đèn phòng bếp đã tắt, từng tia sáng từ ánh đèn lờ mờ ở phòng khách chiếu đến.“Lâm Phong.”Sở Hòa kêu một tiếng, vịn tường chậm rãi đi đến ghế sofa và ngồi xuống. Liếc mắt một cái đã thấy bóng lưng Kỷ Lâm Phong đang ngồi ở một góc khác của phòng khách, cô khó hiểu hỏi “Anh đang làm gì vậy, sao lại không mở đèn?”Vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hòa cố định trong phút chốc —- từ từ, cái kia…. Hình như là một chiếc đàn dương cầm?Kỷ Lâm Phong không lên tiếng, mười ngón tay dài thẳng đặt trên các phím đàn nhẹ nhàng chuyển động, trong chớp mắt, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai và giọng nam trầm thấp phát ra từ trong điện thoại hòa chung và vang lên trong không just listening to the clock go tickingI am waiting as the time goes byI think of you with every breath I takeI need to feel your heartbeat next to mineYou’re all I see in everythingCùng lúc đó, ánh đèn mờ nhạt dần dần tối đi, thay vào đó, là những mảng ánh sáng màu tím xanh lớn — Sở Hòa ngửa đầu lên, những ánh sáng từ chiếc đèn màu trên trần nhà đầy sao tỏa ra đập vào mắt cô, giăng đầy những ngôi sao sáng ngời hệt như trên bầu trời cao ngoài kia vậy, xinh đẹp sáng lộng lẫy, thần bí gây lóa trong lòng Sở Hòa vào giây phút này, đẹp nhất, không ai sánh bằng, chính là bóng lưng mặc âu phục thẳng tắp và cao thẳng ngồi ở phía trước. Anh ngồi ngay ngắn, ngón tay linh hoạt chuyển đọng trên các phím đàn, tiếng đàn cũng dịu dàng thâm tình hệt như con người anh Hòa không nhúc nhích, cho dù trong lòng đã có suy đoán mơ hồ, nhưng vì quá kinh ngạc nên đầu óc cô rất trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ như mộng như ảo just wanna hold youI just wanna kiss youI just wanna love you all my lifeI normally wouldn’t say thisBut I just can’t contain itI want you here forever right here by my sideMột bài kết thúc, Kỷ Lâm Phong tao nhã đứng lên và xoay người, trong tay là một bó hoa hồng đỏ thắm rất lớn, đi về phía Sở dừng lại bên cạnh Sở Hòa, tặng bó hoa hồng cho cô, hai đầu gối quỳ lên sàn nhà, sau đó dịu dàng cười với cô một tiếng.“Thiếu cầu hôn với em, cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.”Sở Hòa nghe những lời này, không biết làm sao, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên và ẩm hơi cúi đầu, ở chính giữa bó hoa hồng đỏ chói, có đặt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ vuông vức tinh xảo. Cô nhận lấy hoa tươi, đôi mắt chăm chú nhìn anh không chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua bất kì một chi tiết Lâm Phong cầm chiếc hộp đỏ giữa bó hoa lên, nói tiếp “Anh hát không được hay, ngoại trừ dương cầm cũng không có tài nghệ gì khác, chỉ biết kiếm tiền…. Sau này, quyền tài chính trong nhà cứ giao cho em, tất cả những chuyện phiền lòng hãy giao cho anh. Mặc dù anh không biết hát, nhưng anh có thể đánh đàn vì em. Em hát rất hay, sau này, anh nghe em hát, em hát anh đàn.”“Sau khi cưới chúng ta sẽ sống chung với nhau, em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy công việc sáng tác của em. Em tận tình xây dựng thế giới truyện tranh của mình, còn anh sẽ là vỏ bọc bảo vệ thế giới của em.”Kỷ Lâm Phong mở chiếc hộp đỏ, lấy chiếc nhẫn ra, đưa về phía trước mặt cô.“Sở Hòa, anh muốn bầu bạn cùng em cả đời này. Em có nguyện ý gả cho anh, làm vợ anh cả đời không?”Cô nhẹ nhàng gật đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ đuôi mắt. Cô đưa bàn tay về phía anh, trả lời với giọng nghẹn ngào“Em nguyện ý.”Kỷ Lâm phong đưa tay ra đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp lên ngón tay cô, sau đó đưa bàn tay trắng nõn của cô đến bên miệng mình, dịu dàng đặt một nụ hôn lên ngón áp út trắng trẻo nhỏ nhắn của Hòa nắm tay Kỷ Lâm Phong để anh đứng dậy, chờ khi anh ngồi xuống bên cạnh mình, cô lập tức nhào vào lồng ngực ấm áp của anh, hai tay ôm chặt sau lưng dùng giọng mũi, nhẹ nhàng nói với anh “Mỗi năm sau này, cũng đàn bài hát này cho em nghe, có được không anh?”Anh ôm chặt cô, tay trái khẽ vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt dịu dàng thâm tình rũ xuống, trả lời“Được.”Trong phòng, hai hình bóng ôm chặt lẫn nhau tạo thành một chiếc bóng mờ, hắt lên vách tường, vô cùng thân mật. Bên ngoài căn nhà, gió rét rào rạt, tuyết lớn rơi xuống, những bông tuyết rơi lã chã tựa như lông ngỗng, dần dần đáp xuống mái hiên, trên bệ cửa sổ, lót thành một tầng dày đặc trên mặt đất, hoặc xung quanh các cánh cây trơ trọi hay các cành cây xum xuê, đang nối tiếp nhau khoác lên mình bộ quần áo trắng dày không mảng trắng xóa không tì vết đồng loạt lan tràn trải dài ra, âm tầm tiễn đưa năm cũ đi xa, lại âm thầm chào đoán người bạn năm mới năm nửa mùa, tình yêu sâu động vì người, từ mùa thu sang mùa đông.**Hết chương 35__ HOÀN TOÀN VĂN __Truyện đã hoàn rồi!Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!
Bạn đang đọc truyện Là Gió Thổi, Là Rung Động của tác giả Vô Thanh. Đột nhiên, cô lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chỉ Yêu Mình Anh hay Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu.
Chương 1 Lần đầu gặp anh Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 6 giờ sáng, bầu trời vẫn còn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ. Cô nhìn đám sương mù mờ mịt ngoài cửa sổ mà cảm thấy lòng mình cũng mù mịt như thế, không thể phân biệt rõ suy nghĩ. Bút vẽ bị kẹp lỏng lẻo giữa hai ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, tờ giấy dưới tay bị đè nên nhăn một góc, và trên mặt giấy là một bức tranh phong cảnh còn chưa hoàn thành với mấy nét vẽ ngổn ngang hệt như tâm trạng buồn bực của chủ nhân lúc này. Sở Hòa nhìn những nét vẽ không có trật tự đó thì xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó ném bút vẽ sang một bên, quyết định thay quần áo ra cửa tìm chút linh cảm. Mấy ngày trước Sở Hòa mới dọn vào khu dân cư này. Nơi này chỉ mới được khai phá mấy năm gần đây và cách thành phố khá xa. Tuy nhiên, tiểu khu này hướng về núi và sông, có nhiều hàng cây xanh mát, môi trường lại yên tĩnh và thanh bình nên rất thích hợp với nghiệp vẽ của cô. Cô đã xem qua mấy chỗ rồi nhưng cuối cùng lại chọn trúng tiểu khu này. Chắc thời gian trước có quá nhiều chuyện như chuyển nhà, dọn nhà nên mới khiến cơ thể quá tải. Thế nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô cũng không tốt lắm dẫn đến cả người cứ mệt mỏi, phiền muộn và không thể tập trung vẽ được. Tiểu khu có một sân cỏ để chơi bóng rổ và cầu lông, cùng với một con đường chạy để mọi người đi bộ và tập thể dục. Nhưng Sở Hòa rất lười nên hầu như chưa từng tới đây để tập thể thao. Mà nói thật ra thì cô cũng rất ít khi rèn luyện thân thể. Là một họa sĩ nên phần lớn thời gian cô đều ru rú trong nhà. Sở Hòa cầm bút chì và vở phác thảo ngồi xuống chỗ nghỉ chân bên đường chạy, tỉ mỉ quan sát cả tiểu khu. Khu này có một dãy nhà kiểu tây, trước cửa mỗi nhà là một khoảng sân nhỏ với hàng rào vây quanh, có người thì lát sân thành đường xi măng; có người còn biến cả khoảnh sân thành một khu vườn thực vật khi trồng đủ loại hoa và cây cảnh; một số người đang lát gạch lên phần đất bằng, đặt bàn đá và hai, ba chiếc ghế dài ở đó và trồng một cây nho bên cạnh. Cạnh đường chạy là các vành đai xanh, mặt cỏ tươi tốt và rậm rạp, những cây to đứng sừng sững cách nhau vài mét trông giống hệt một đội quân, xa hơn nữa là các bồn hoa trồng những chùm hoa nhỏ màu đỏ. Sở Hòa dựa vào ghế, hít thở không khí trong lành sáng sớm, để cho đầu óc tiến vào trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông đang chạy bộ buổi sáng, trông rất cao và không hề có vẻ gầy gò. Mà những người yêu rèn luyện thường có vóc dáng rất đẹp. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ thể thao màu trắng chạy qua người Sở Hòa từ phía bên trái, đợi đến khi cô nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một bóng lưng vững chãi đang dần khuất xa. Da của người đàn ông khá trắng, bắp chân thon dài mạnh mẽ, đường cong cơ thể rất đẹp, những thớ thịt trên bắp chân nhẹ nhàng rung lên theo từng động tác chạy bộ của anh. Tay Sở Hòa bỗng ngứa ngáy, có loại xúc động muốn vẽ lại bóng lưng này. Không biết anh còn chạy đến bên này nữa hay không, Sở Hòa nhìn sang đường chạy phía bên trái, thử chờ một lúc. Không bao lâu sau, bóng dáng màu trắng ấy lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Một bước, hai bước, ba bước… càng ngày càng gần, đường nét khuôn mặt anh tuấn cũng dần hiện rõ. Khuôn mặt anh trắng nõn, trên trán lấm tấm mồ hôi, giống như viên ngọc vừa được ngâm qua nước. Mấy sợi tóc rũ trước trán bị mồ hôi thấm ướt, hàng lông mày thẳng và rậm hệt như mái tóc đen dày của anh. Lúc chạy ngang qua người Sở Hòa, sườn mặt nghiêng và sống mũi cao thẳng của anh ở trong mắt cô giống như những dãy núi quanh co, trùng điệp. Sở Hòa nhanh chóng ghi lại hình dáng của người đàn ông bằng đôi mắt như chiếc máy ảnh của mình. Mãi đến khi anh rời khỏi tầm mắt, Sở Hòa mới mở quyển vở phác thảo ra, không chút suy nghĩ đặt bút xuống. MỤC LỤC CHƯƠNG SAU
là gió thổi là rung động